Lời nói nào của thầy cô khiến bạn nhớ mãi?

Hồi lớp 5, thời gian giữa học kỳ I, có một cô giáo mới chuyển đến và được chỉ định làm chủ nhiệm lớp tôi. Cô ấy cũng là người phụ trách dẫn dắt đội văn nghệ của trường (chả liên quan lắm). Tuổi học trò ba năm đầu tiểu học tôi học rất khá, luôn có giấy khen học sinh giỏi, học sinh xuất sắc khiến bố mẹ tôi nở mày nở mặt với hàng xóm. Nhưng hai năm cuối tiểu học, chẳng hiểu sao lực học tôi giảm hẳn, chắc vì có thêm cái phần tính nhẩm ba, bốn chữ số dẩm lờ trong SGK môn toán học và vô số các "ý tưởng" hay ho mà giáo viên bày ra cho học sinh. Chẳng hạn như "chuẩn bị bài trước ở nhà", kiểu như bạn phải giải bài toán của hôm sau và ghi ra vở, đưa cho bọn tổ trưởng kiểm tra, trong khi bạn đã học phương pháp giải bài toán ấy méo đâu mà biết giải?
Và bạn biết tôi ứng phó với cái vấn đề "chuẩn bị bài trước ở nhà" đó như thế nào không? Cứ câu nào tôi không biết làm, tôi lại ghi dòng chữ "Lên lớp làm" =]]
À à, quay về vấn đề "Lời nói nào của thầy cô khiến bạn nhớ mãi?" Thì có một hôm tôi bị đau bụng quá (đau dạ dày), ngồi trong lớp cứ ôm bụng quằn quại hoài, bọn bạn ở bên thì cứ chọc cười. Tôi cố nín không cười nhưng khỉ thật, rốt cuộc tôi cười toe toét. Đúng cái khoảnh khắc đấy cô giáo chủ nhiệm mới vào lớp tôi giữa học kỳ I bắt được và đã đâm thẳng vào trái tim non nớt của tôi câu này: ĐÃ DỐT CÒN CỨ CƯỜI!
Tôi tổn thương lắm các bác ạ, cô ấy thấy tôi không giỏi môn toán cho lắm và cô ấy mặc định là tôi DỐT toàn diện. Ai da, hình như cuối học kỳ II lớp 5 tôi không có giấy khen, tôi bị mẹ tôi chửi kinh lắm! Thật đấy, méo đùa đâu.
Thật ra thì giờ rất muốn có thời gian thăm nhà cô giáo đó và chứng minh với cô rằng tôi không có DỐT, tôi chỉ là không thích thú với môn toán mà thôi.
Cơ mà, vẫn a cay lắm các bác ạ! :v